Trang chủ Tin tức Tin tức từ trường

Về với những ký ức trẻ thơ cùng "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" - Nguyễn Nhật Ánh

19/03/2025
Mỗi người chúng ta, không kể ở đâu và làm gì, đều từng trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi thơ. Cuốn sách “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một hành trình trở về quá khứ, đưa chúng ta đến những ngày thơ bé đầy hứng khởi. Trong từng trang sách, chúng ta được chứng kiến những kí ức chung của tất cả mọi người, những buổi học đầy sôi động, những trò chơi vui nhộn và những giấc mơ to lớn của tuổi trẻ.

Nhà văn đã tạo ra nhóm bạn tinh nghịch gồm Tủn, Tí, Sún, Hải Cò và Cu Mùi, những nhân vật đầy sáng tạo nhưng đầy thực tế. Khi đọc, ta không chỉ nhìn thấy hình ảnh của chính mình, mà còn nhận ra những đặc điểm đáng yêu của bạn bè thân thiết. Những chuyến phiêu lưu, những trò đùa trong sách không chỉ là câu chuyện riêng biệt của những đứa trẻ, mà còn là hình ảnh của tất cả chúng ta khi còn trẻ.
Trên mạch kể hấp dẫn của câu chuyện, ngược dòng thời gian, nhà văn đã đưa độc giả trở lại những năm tháng tuổi thơ vui vẻ với cốt truyện xoay quanh 4 bạn nhỏ nghịch ngợm, hồn nhiên cu Mùi, thằng Hải cò, Tí sún và con Tủn. Trong thế giới tuổi thơ tươi đẹp ấy của những đứa trẻ, chúng không hề có những lo toan, bộn bề về cuộc sống vật chất và tinh thần mà chỉ hạnh phúc đắm chìm vào những trò chơi, những vui đùa của tuổi nhỏ. Trải dài trên từng trang viết là những câu chuyện hài hước, dí dỏm, những trò đùa vui vẻ khiến độc giả thực sự ước ao được quay lại những cảm xúc trong sáng, quãng thời gian vô tư như vậy một lần nữa.
Câu chuyện bắt đầu bằng việc nhận định cuộc sống buồn chán và tẻ nhạt của cậu bé tám tuổi cu Mùi. Cậu than rằng mỗi ngày của cậu đều là sự lặp lại quen thuộc của mọi sự vật xung quanh mình, chẳng còn điều gì mới mẻ để cậu chờ đợi. Và cùng với đó là rất nhiều việc cu Mùi không thích như phải làm rất nhiều việc mình không thích theo ý mẹ như phải đi học trong khi mình còn muốn ngủ hoặc phải ăn những món mình chã hợp khẩu vị tí nào. Rồi tiếp đó là tất tần tật những bất công của “thế giới” này mà một cậu bé tám tuổi phải chịu đựng. Đó dường như là một ngày bình thường của cậu. Không chỉ thế, bằng trí tưởng tượng xen lẫn sự nghịch ngợm ngây ngô của trẻ con, Cu Mùi cùng đám bạn đã bày ra những trò chơi, từ đánh nhau đến rách áo chảy máu cho tới chơi trò vợ chồng. Chúng còn muốn “đặt tên cho thế giới” như biến mẫu gối thành búp bê, biến nón thành cuốn tập, gọi cái đầu là chân và gọi thằng bạn thân là Thầy hiệu trưởng, tự đặt tên cho bản thân như Cu Mùi gọi là hiệu trưởng, cái Tủn là tiếp viên hàng không, Hải Cò là cảnh sát trưởng còn Tí Sún là Bạch Tuyết.. Chúng cho rằng: học bài là lêu lổng; chạy nhảy, trèo cây, tắm sông, đánh lộn mới là con ngoan. Ngay đến cả bảng cửu chương, 2 nhân 4 cũng không muốn là 8, mà “phải là cái gì cũng được, miễn là khác đi”. Thậm chí, việc trái đất quay quanh mặt trời cũng là 1 việc hết sức buồn tẻ, mà trường hợp chúng là trái đất, chúng sẽ “tìm phương pháp quay theo hướng khác”. Những thay đổi đó đã tạo ra những chuyện dở khóc dở cười nhưng cuối cùng chúng cũng phải ngậm ngùi chấp nhận những chuyện đó không thể thay đổi được và trở lại như cuộc sống thường ngày. Không bỏ cuộc ở đó chúng lại bày ra trò tìm kho báu và xới tung hết khu vườn, cả câu chuyện tình yêu tuổi thơ và sự ghen tuông đáng yêu của Cu Mùi và Tủn nữa.


Xuyên suốt tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” là những trò nghịch ngợm, những suy nghĩ rất đỗi hồn nhiên, trong trẻo của những đứa trẻ mà người lớn thường cho là “trò trẻ con”. Nhưng qua đó, để những độc giả đang làm cha mẹ phải ngỡ ngàng nhận ra rằng: đôi khi mình đã sai khi cho tự bản thân cái quyền phán xét con trẻ. Có ý kiến độc giả cho rằng những đứa trẻ trong truyện đã mở cả một phiên tòa phán xét người lớn. Phiên tòa ấy phản ánh rất thật, rất đúng nguyện vọng và chính đáng của tuổi thơ: đó là sự công bằng. Với giọng điệu nhẹ nhàng, trong trẻo, cách viết hồn nhiên, mang đậm chất trẻ thơ, sử dụng những ngôn từ bình dị, gần gũi, chân thật gắn liền với suy nghĩ và tính cách nhân vật là trẻ em khiến người đọc nghĩ rằng đây là quyển nhật kí của một đứa trẻ. Vậy mà thật ra đó lại là lời văn của một nhà văn trưởng thành. Chắc hẳn nhà văn cũng là người từng trải nên ông mới viết nên những tháng năm tuổi thơ sâu sắc như vậy. 


Cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” chỉ vỏn vẹn 12 chương ngắn ngủi nhưng đã vẽ lên cả một thế giới tràn ngập những kí ức tuổi thơ của mỗi người chúng ta. Tôi tin chắc rằng tất cả chúng ta đều muốn có một tấm vé trên chuyến tàu hành trình tìm về với những kí ức để được sống lại khoảng thời gian rất đỗi bình dị và đầy ngọt ngào của tuổi thơ sau khi đọc cuốn sách này.
Nhà văn đã viết: "Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em". Và thật đúng, đối với mỗi người, tuổi thơ là kho báu không giới hạn của những kí ức và cảm xúc. Đọc cuốn sách này, tôi nhớ về những tháng ngày vui tươi, những chiều chơi đùa không mệt mỏi, và những kí ức trân quý. Cuốn sách giống như một chiếc vé đưa tôi quay về tuổi thơ, để tôi có thể cười, khóc, và chạm vào những đỉnh cao của hạnh phúc trẻ thơ. Nếu bạn muốn trải nghiệm lại một lần nữa hương vị của tuổi thơ, hãy xin một vé đi cùng với Nguyễn Nhật Ánh và cuốn sách "Cho tôi một vé đi tuổi thơ".

 

Thư viện Trường Tiểu học Kim Đồng
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Tin mới nhất

Liên kết website